Đêm bên làn nước chap 1: Cảm nhận về không gian và thời gian
Đêm bên làn nước là một câu chuyện đầy cảm xúc, tình cảm và sự tiếc nuối. Tác giả đã dùng ngôn ngữ rất sinh động và hình ảnh rất đẹp để miêu tả về không gian và thời gian của câu chuyện.
Từ những câu văn đầu tiên của chap 1, chúng ta đã được giới thiệu với một không gian rất đặc biệt. “Làng tôi ở bờ sông Sa Đéc, nơi mà mỗi đêm, nắng hoặc mưa, làn nước lặng lẽ trôi qua tre xanh, nhà ai, nhà nấy đóng cửa ngủ”. Từ những câu này, chúng ta có thể nhận thấy rằng không gian ở đây rất yên tĩnh và lãng mạn. Sông Sa Đéc là một dòng sông rất nổi tiếng ở miền Tây Nam Bộ, và người dân sống ở đây rất yêu thương sông, tôn trọng sông và có mối quan hệ rất đặc biệt với nó. Làn nước trôi qua các căn nhà làm cho mọi thứ ở đây trở nên đẹp đẽ và sâu lắng.
Chúng ta còn được miêu tả về thời gian của câu chuyện. “Đêm nay là đêm thứ tư,” tiếng con đồng hồ đứng trên bàn phòng em vang lên”. Từ những câu này, chúng ta có thể nhận thấy rằng câu chuyện diễn ra vào những năm 30 của thế kỷ trước đây. Đêm thứ tư cũng là một thời điểm rất đặc biệt, với người dân miền Tây Nam Bộ, bởi vì đó là ngày hàng tuần khi người nông dân đem sản phẩm của mình đi bán trên chợ. Tuy nhiên, đối với nhân vật chính trong câu chuyện, đêm thứ tư lại là một ngày rất lặng lẽ và đáng buồn.
Không gian trong câu chuyện không chỉ là sông Sa Đéc, mà còn là căn nhà mà nhân vật chính sống. “Căn nhà của em nằm xen kẽ giữa những ngôi nhà khác, đón nhận ánh sáng và gió từ cuối hè đến cuối thu”. Căn nhà của nhân vật chính được miêu tả rất chi tiết và đẹp đẽ. Nó có vẻ như đang tồn tại trong một không gian rất yên bình và lãng mạn. Ánh sáng và gió luôn được đón nhận vào căn nhà của nhân vật chính, tượng trưng cho sự nhiệt tình và hy vọng của cô gái trẻ ấy.
Thời gian của câu chuyện cũng là một chủ đề quan trọng được miêu tả bởi tác giả. “Con đồng hồ run run, nói rằng một giờ tới hai giờ sáng đã qua đi”. Thời gian ở đây là không thể cứng nhắc, nó chạy một cách vô tận và có thể tác động đến cảm xúc, tâm trạng của nhân vật chính. Những giờ phút trong câu chuyện được miêu tả rất chi tiết và đẹp đẽ, tạo nên một không gian cảm xúc đặc biệt.
Không những thế, tác giả còn miêu tả về các hoạt động của người dân nơi đây vào buổi tối. “Mỗi đêm, các cụ già trải ra chiếu dưới bóng đèn phố; những đứa trẻ còn trẻ tuổi đứng con ga vé điện và say mê đọc truyện”. Điều này càng làm cho không gian của câu chuyện trở nên đa dạng và phong phú hơn. Chúng ta có thể cảm nhận được sự sống động của đời sống dân làng vào buổi tối.
Để miêu tả thời gian và không gian trong câu chuyện, tác giả đã sử dụng rất nhiều hình ảnh tuyệt vời. “Một hàng bồ đề trắng tinh, bên trời sao lấp lánh”, “trăng luồn qua lá liễu, nhìn ra sông trôi”. Từ những hình ảnh này, chúng ta có thể thấy rằng tác giả đã dùng ngôn ngữ rất tinh tế để tạo ra những hình ảnh đẹp đẽ và lãng mạn nhất.
Nhìn lại, không gian và thời gian đã tạo nên một bức tranh rực rỡ trong câu chuyện. Chúng ta đã được giới thiệu với một viên cảnh đẹp, lãng mạn và đầy cảm xúc. Tác giả đã dùng ngôn ngữ rất tinh tế và sinh động để tạo ra những hình ảnh đẹp và sâu lắng. Nó đã tạo nên một không gian riêng, trong đó câu chuyện có thể xảy ra và chúng ta có thể đắm mình vào những cảm nhận và suy tư của nhân vật chính.