Giáo Dục

Bài Ánh trăng của Tản Đà – một chuỗi tưởng tượng và cảm xúc

Bài Ánh trăng của Tản Đà là một tác phẩm văn chương cổ điển của Việt Nam, nổi tiếng với những tưởng tượng và cảm xúc đầy sức mạnh của tác giả. Tản Đà, tên thật là Nguyễn Khắc Hiếu (1889-1939), được xem là một trong những nhà thơ lớn của nền văn học nước ta trong thời kỳ đầu của thế kỷ 20. Bài Ánh trăng của Tản Đà được viết vào năm 1923, được biết đến như một trong những tuyệt phẩm thơ của tác giả.

Bài thơ chỉ có 47 câu, nhưng mỗi câu đều chứa đựng một tưởng tượng sắc nét, một cảm xúc sâu sắc, một tâm trạng đầy tính tượng trưng. Tản Đà đã sử dụng những hình ảnh về ánh trăng đẹp đẽ trong đêm, để tả những tâm trạng khác nhau của con người. Bài thơ như là một chuỗi những tưởng tượng và cảm xúc, được liên kết với nhau bởi ánh trăng lấp lánh.

Bài thơ bắt đầu bằng một tình huống tưởng tượng, khi một chàng trai đang ngồi ngắm ánh trăng và nhớ về người yêu đã xa lìa. Tản Đà sử dụng hình ảnh ánh trăng để tả sự lạnh lùng của mùa đông, và sự cô đơn của chàng trai cô đơn. Ánh trăng cũng được sử dụng để tả sự đau khổ của người yêu đã qua đời: “Ánh trăng, đêm đêm nhìn trăng phôi pha / Giống như buồn khổ dâng tràn trong nhau”. Những dòng thơ này tạo ra một hình ảnh rất đẹp, nhưng cũng rất buồn.

Bài thơ tiếp tục với hình ảnh của một phụ nữ đang đợi người yêu đi xa trở về. Tản Đà sử dụng ánh trăng để miêu tả sự khao khát và hy vọng của phụ nữ, và cả sự đau khổ khi người yêu chưa trở về: “Ánh trăng, đêm đêm nhìn trăng thật xa / Hường bay tràn về một chỗ giữa trời”. Đây là một hình ảnh rất đẹp, nhưng cũng rất đau lòng.

Bài thơ tiếp tục với hình ảnh của một người đàn ông đang tìm kiếm bình yên trong rừng hoang. Tản Đà sử dụng ánh trăng để miêu tả sự bình yên và sự trống vắng của rừng hoang. Đây là một tình huống tưởng tượng rất thú vị, và dòng thơ cuối cùng của bài thơ lại chỉ ra rằng người đàn ông này chỉ tìm thấy sự bất an và sự mất mát.

Bài thơ kết thúc bằng hình ảnh của một người đàn bà đang thốt ra một bài thơ như một tràng khói. Tản Đà sử dụng ánh trăng để tạo ra một hình ảnh rất đẹp và tinh tế, khi người đàn bà thốt ra những từ thơ như “Một vòng trăng lên trên mái nhà / Một vòng trăng lặng sáng xa xôi”. Dòng thơ cuối cùng của bài thơ đưa ra bức tranh của một đêm trăng êm đềm và thanh tịnh.

Bài Ánh trăng của Tản Đà là một tác phẩm văn chương cực kỳ độc đáo và tài tình, với những tưởng tượng và cảm xúc đầy sức mạnh và tinh tế. Tản Đà đã sử dụng ánh trăng để tạo ra một chuỗi những hình ảnh và cảm xúc, tạo nên một tác phẩm văn chương độc đáo và có giá trị quan trọng trong nền văn học Việt Nam. Bài Ánh trăng đã được sử dụng trong nhiều hoàn cảnh khác nhau, từ các bài hát đến các buổi biểu diễn văn nghệ, và luôn luôn được yêu thích hơn 70 năm sau khi được sáng tác.

Related Articles

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button